XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cấp trên là tỷ tỷ của tôi


Phan_9

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoảng hốt như vậy, bảo an có chút do dự không dám nói.

” Đáng chết!”

Lâm Diệc Thu càng thêm buồn phiền, không chút do dự đem bó hoa quẳng trên mặt đất một cái rồi muốn ngay lập tức chạy đi tìm Hạ Linh Tích.

” Hạ tổng đi hướng nào?”

Chạy vài bước bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó. Lâm Diệc Thu quay đầu hỏi mấy bảo an còn đứng trước cửa công ty, vẻ mặt gấp gáp đến cực độ.

” Bên kia.”

Nhìn theo ngón tay của bảo an thấy được phương hướng Hạ Linh Tích rời đi. Mới vừa dừng chân một chút, Lâm Diệc Thu rất nhanh lao như bay.

” Thì ra Lâm trợ lí chạy nhanh như vậy a.”

Bảo an nhìn thấy thân ảnh kia chạy đi không khỏi cảm khái.

“Đúng à, đều nghe nói Lâm trợ lí thân thể không tốt, chạy không được. Không nghĩ tới chạy lại nhanh như vậy.”

“Đây là tình huống gì nhỉ?”

“ Cũng không rõ nữa.”

” Tôi cảm thấy được giống tình yêu tay ba a.”

” Tôi cũng thấy vậy.”

” Thương Ngữ Du là Tiểu tam à, Lâm trợ lí cùng Hạ tổng xứng đôi hơn nhiều a.”

” Lần sau chúng ta đừng làm cho Thương Ngữ Du vào công ty nữa.”

” Có lý.”

” Vậy đi.”

“……”

Nếu Lâm Diệc Thu nghe được mấy bảo an nói chuyện với nhau, nhất định sẽ cảm thán đầu năm nay có nhiều người thực kì quái. Hơn nữa, rõ ràng nàng và Linh Tích đều là nữ nhân mà? Như thế nào một đám người đều nhiệt liệt đồng ý nàng cùng Hạ Linh Tích ở cùng một chỗ.

Đáng tiếc chính là lúc này, người kia hoàn toàn không biết chính mình liên tiếp từ hành vi đến ngôn ngữ đều làm cho Hạ Linh Tích sinh ra hiểu lầm. Có chút tức giận nữ nhân như thế nào dễ dàng ăn dấm chua như vậy, biết rõ mình yêu nàng bao nhiêu mà vẫn ganh tỵ. Lâm Diệc Thu dọc theo đường đi một mực liều mạng tìm kiếm.

” Hả? Linh Tích.”

Rời đi công ty, Hạ Linh Tích đi trên đường không có mục đích. Lại vô tình gặp phải cái người làm cho Lâm Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi phỉ báng ~ Hoàng Tân Tịnh.

Ánh mắt hồng hồng khiến Hạ Linh Tích không còn hơi thở cường thế như bình thường, chỉ làm cho người ta cảm thấy nhu nhược, đau lòng. Hoàng Tân Tịnh cũng một trận đau lòng, hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương.

Hạ Linh Tích không nói gì tùy ý Hoàng Tân Tịnh lôi kéo tiến vào một quán cà phê.

Gọi hai ly cà phê, Hoàng Tân Tịnh cũng không hỏi Hạ Linh Tích làm sao vậy. Chỉ ngồi nhìn nàng đang cúi đầu dùng thìa khuấy ly cà phê.

Thu…

Nhìn thấy cà phê trong ly nổi lên gợn sóng, trong lòng Hạ Linh Tích thủy chung không thể bình tĩnh nổi.

Thương Ngữ Du ở trong lòng em thật sự không giống với mọi người sao. Từ trước vô luận là ai tặng em đồ gì, chỉ cần là mang theo tình cảm mà tặng, em nhất định sẽ ném xuống hoặc từ chối thẳng thừng. Nhưng hôm nay…

Hoa hồng rõ ràng là ám chỉ về tình yêu, vì sao em lại nhận.

Nước mắt không ngăn được từ khóe mắt chảy xuống, rơi vào ly cà phê, làm cho gợn sóng càng thêm kịch liệt.

Nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình rơi lệ. Hoàng Tân Tịnh càng thêm đau lòng, nâng tay cầm lấy tay của nàng, muốn nói cái gì đó.

Sau đó, thực cẩu huyết, hai người đang ngồi ở quán cà phê hẻo lánh vậy mà cũng bị một người chỉ đi một đường duy nhất chạy đến tìm thấy ~ Lâm Diệc Thu. (Trên người Tích tỷ gắn ra đa =)) )

PS: Mắc mệt mấy chế thừa nước đục thả câu =))) Hoàng lây qua bệnh sinh dục, chắc mấy bạn vẫn còn nhớ bạn bánh bèo này =)) Lợi dụng lúc con người ta đang buồn mà lợi dụng đụng tay đụng chân :( Hẳn là chế Thu phải trừng phạt Tích tỷ cho nhớ đời, dám cho bánh bèo đụng vào =)))))))))

Tào lao nãy giờ mà quên mất mục đích chính mình tới trái đất ngày hôm nay là chúc mấy bạn năm mới vui vẻ, cả năm không bị nổi ghẻ :”> Hihi và nhớ năm nay cũng ủng hộ mình nữa nha :”>

CHƯƠNG 23 CÁI TÁT

Ta khinh!

Tìm Hạ Linh Tích đến mức người đầy mồ hôi. Lâm Diệc Thu ở cửa ra vào nhìn thấy một màn này cơn giận liền xông thẳng lên não. Tông thẳng cửa chính quán cà phê, trực tiếp vọt vào.

” Lâm trợ lí?”

Đi vào quán, Lâm Diệc Thu cố gắng áp lửa giận trong lòng đi đến bàn của hai người kia. Hạ Linh Tích như trước vẫn chìm trong bi thương, không chú ý tới hành động nắm tay của Hoàng Tân Tịnh, cũng không chú ý tới vẻ mặt giả bình tĩnh của Lâm Diệc Thu. Mà Hoàng Tân Tịnh vẫn nắm tay mỹ nhân trong tâm trạng vui vẻ. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu hai tay đút vào túi đi về hướng bọn họ, rõ ràng là vẻ mặt nàng thực bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Vẫn đang chìm trong thương tâm, khi nghe được thanh âm của Hoàng Tân Tịnh ‘Lâm trợ lí’, Hạ Linh Tích rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nhìn thấy tay mình bị Hoàng Tân Tịnh cầm liền vô cùng kinh hách, vội vàng giật tay trở về, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Diệc Thu.

Em vẫn bình tĩnh? Trong lòng Hạ Linh Tích lại đau lòng.

Nguyên lai em đã không cần tôi sao? Nguyên lai không để ý tôi cùng Hoàng Tân Tịnh thân mật, đã không tức giận nữa, phải không?

” Hạ tổng, công ty có chút việc cần ngài trở về xử lý.”

Có chút tức giận Hạ Linh Tích lúc nãy không tránh tay Hoàng Tân Tịnh. Lâm Diệc Thu thực cung kính nhìn nàng, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

Tích, em hiểu được chị vì cái gì không thích em cùng Thương Ngữ Du tiếp cận thân mật, nhưng chị vì sao phải cố ý đả kích em như vậy?

” Chuyện công ty tối nay tôi sẽ xử lý.”

Hạ Linh Tích rốt cục bùng nổ, khí chất lạnh lùng liền xuất hiện. Đóng băng Hoàng Tân Tịnh, cũng làm đóng băng hội nhiều chuyện trong quán cà phê đang trộm xem mỹ nữ.

Lâm Diệc Thu, đại hỗn đản, có Thương Ngữ Du rồi liền đối với tôi như vậy.

Nhìn thấy Hạ Linh Tích cư nhiên lại đối với mình bằng loại thái độ này, Lâm Diệc Thu cũng trở nên lạnh lùng.

Hai người yêu thương nhau sâu đậm lại ở quán cà phê lạnh lùng đối diện, ai cũng không chịu lui bước.

Nhưng không đến mười giây sau, Lâm Diệc Thu liền buông vũ khí đầu hàng.

Không phải bởi vì ánh mắt của Hạ Linh Tích quá mạnh mẻ, mà là bởi vì…

Hạ Linh Tích rõ ràng đã khóc đến mức sưng đỏ đôi mắt.

Thở dài, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy được mình thực không phải con người. Rõ ràng chính là mình làm sai, chính mình làm cho Hạ Linh Tích thương tâm, như thế nào còn có thể đối xử với nàng như vậy.

” Về công ty được không, thật sự rất khẩn cấp.”

Hạ thân mình xuống nhìn Hạ Linh Tích đang ngồi ở trên ghế, Lâm Diệc Thu ôn nhu nói.

“……”

Hạ Linh Tích như trước lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Thu. Sau đó đứng lên, không nhìn Hoàng Tân Tịnh, cũng không nhìn Lâm Diệc Thu, mà tự mình đi ra quán cà phê.

Lâm Diệc Thu đứng lên liếc Hoàng Tân Tịnh nãy giờ vẫn lẳng lặng không hiểu chuyện gì đã xảy ra một cái. Xoay người đuổi theo Hạ Linh Tích, lôi kéo nàng lên xe taxi.

“Bác tài, tòa nhà Thịnh Thế.”

Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang giãy dụa, Lâm Diệc Thu nói với tài xế lái xe.

” Không phải nói công ty có việc sao?”

Dừng lại hành động giãy dụa vô dụng, Hạ Linh Tích tức giận trừng mắt nhìn người kia gắt gao nắm tay mình.

Không phải em không cần tôi sao? Vậy còn quấn quít lấy lòng tôi làm cái gì?

” Lừa chị thôi.”

Dùng ngữ khí đương nhiên phải làm vậy chị mới theo em về, Lâm Diệc Thu bĩu môi.

“Em!”

Hạ Linh Tích cảm thấy được mình có lẽ phải bóp chết tên tiểu quỷ trước mặt, người kia như thế nào là có thể vô sỉ lừa gạt mình như vậy.

Bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Diệc Thu. Hạ Linh Tích lại không nghĩ rằng tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên đắc ý lợi dụng hành động đó tiến tới gần mình hơn, ôm chặt lấy nàng, tay còn không thành thật ở trên mặt nàng sờ mó.

” Em buông tôi ra.”

Nói khẽ với Lâm Diệc Thu vô lại, Hạ Linh Tích cầm lấy bàn tay không thành thật không cho nó nhúc nhích.

Lộ ra nụ cười hư đốn, Lâm Diệc Thu nắm thật chặt tay Hạ Linh Tích, thấp giọng nói nhỏ

“Tích, chị tốt nhất không cần giãy dụa nha, chị cũng biết lý trí của em không vững vàng cho lắm. Em không thể cam đoan có ở trên xe này liền muốn…”

Được rồi, Lâm Diệc Thu quả thật vô sỉ, ở thời điểm này còn có thể nghĩ ra mấy chuyện như vậy.

“……”

Hạ Linh Tích thật sự là hết chỗ nói rồi. Nàng bắt đầu tự hỏi mình năm đó rốt cuộc như thế nào lại yêu tên hỗn đản này.

” Đến rồi.”

Xe taxi chậm rãi đứng ở trước cửa tòa nhà Thịnh Thế. Lâm Diệc Thu xuống trước mở cửa xe, vừa định dắt tay Hạ Linh Tích, lại phát hiện nữ nhân kia đã theo một cửa khác xuống xe, không thèm nhìn mình một cái mà tự đi về phía trước. Vội vàng chạy theo Hạ Linh Tích, lại dắt tay nàng chết sống cũng không chịu buông ra, sau cả hai cùng hướng về nhà.

” Em buông ra, đi tìm Thương Ngữ Du của em đi.”

Vừa mới tiến vào nhà, Hạ Linh Tích hung hăng nhéo móng vuốt của kẻ đang gắt gao nắm tay mình. Không biết như thế nào mà tên kia không tránh cũng không buông.

“Em biết em sai rồi, Tích a…”

Loạng choạng lắc lắc tay Hạ Linh Tích, con cún nhỏ đã biết sai chu miệng làm nũng.

Biết sai rồi?

Mỹ nhân nghe vậy liền ngưng giãy dụa, nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Diệc Thu, không rõ câu nói kia có ý gì.

“Tích, chị có biết em yêu chị nhiều ra sao không?”

Tiếp tục lắc lắc cánh tay trắng nõn kia, Lâm Diệc Thu không chú ý tới sắc mặt Hạ Linh Tích đã có chút biến hóa.

“Chuyện của Thương Ngữ Du là do em sẽ xử lý không tốt, chị không cần nghĩ sai.”

Chị có biết là em yêu chị nhiều lắm không?

Hạ Linh Tích nguyên bản lộ ra ánh mắt nghi hoặc trong phút chốc lại lạnh xuống.

Nàng cho tới bây giờ cũng không biết Lâm Diệc Thu vô sỉ như vậy, rõ ràng ở trong mộng nói yêu Thương Ngữ Du. Hiện tại lại ở trước mặt mình nói yêu mình.

” Ba!”

Vì thế, tên tiểu quỷ hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, bị Hạ Linh Tích cho ăn một bạt tai.

“……”

Hoàn toàn bị cái tát này làm cho ngây ngốc, Lâm Diệc Thu lăng lăng nhìn Hạ Linh Tích, không biết làm sao.

Tích đánh mình.

” Lâm Diệc Thu, tôi coi như nhìn lầm em, em là tên hỗn đản!”

Vừa bị tát mạnh, người kia còn đang sững sờ. Hạ Linh Tích đã muốn đi qua nàng để ra ngoài.

” Chậm đã.”

Có lầm hay không a, đều không nghe mình giải thích?

Lâm Diệc Thu phát hỏa, giữ chặt tay Hạ Linh Tích dù nàng ta nói cái gì cũng không buông ra.

” Em buông tôi ra, hỗn đản. Em còn nói Hoàng tổng người ta nhân phẩm không tốt, tôi thấy người nhân phẩm kém cỏi nhất chính là em!”

“…”

” Em là nữ nhân đáng ghét!”

Nghe được Hạ Linh Tích nhắc tới Hoàng Tân Tịnh, đầu óc Lâm Diệc Thu rốt cục nổ tung, nàng rõ ràng nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Dùng sức đem Hạ Linh Tích kéo vào trong lồng ngực mình. Lâm Diệc Thu cúi đầu hung hăng hôn trụ người kia, tay cũng bắt đầu cởi quần áo của nàng.

Ngay từ đầu, Hạ Linh Tích đã liều mạng giãy dụa. Nhưng người ở trên người nàng cũng vì vậy mà động tác càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng cũng dần dần bị hãm vào bên trong lửa tình.

Thẳng đến thân mình chợt lạnh, cảm giác được áo của mình đã bị ném xuống đất, nàng mới tỉnh táo lại, vô lực đẩy Lâm Diệc Thu ra.

Thu, em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao?

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi lên trên mặt của người đang điên cuồng hành động kia, cũng làm cho nàng ta thanh tỉnh lại.

Buông ra hai tay đang giam cầm Hạ Linh Tích. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Linh Tích, trong lòng nổi lên một trận đau thương.

Tích, chị khóc? Vì cái gì?

PS: Hàng về đêm khuya =)))) Chế Thu bá đạo quá, tính cưỡng bức Tích tỷ, bị ăn tát là đúng ròi =)))) Chương sau ngọt ngào lại nha ^^ Bù lại cho những đắng cay chúng ta đã chịu =))

CHƯƠNG 24 HÓA GIẢI HIỂU LẦM

“Tích…”

Lại tiến lên ôm lấy mỹ nhân đang khóc vào trong lòng, lần này Lâm Diệc Thu chỉ lẳng lặng ôm Hạ Linh Tích mà không làm thêm bất kì động tác nào.

Lâm Diệc Thu, ngươi thực đáng chết, như thế nào có thể đối đãi với Tích như vậy? Ngươi làm cho nàng rơi lệ, Tích nói như vậy cũng đúng, ngươi chính là tên đại hỗn đản.

“Em hỗn đản, như thế nào có thể đối với tôi như vậy?”

Hạ Linh Tích ôm chặt lấy Lâm Diệc Thu, nước mắt chảy xuống thấm ướt quần áo của đối phương.

“Phải phải phải, em là hỗn đản, em biết sai rồi, chị đừng khóc được không?”

Thực ôn nhu ở bên tai thiên hạ đang nước mắt như mưa dỗ dành, quả thực nhìn nàng khóc Lâm Diệc Thu đau lòng muốn chết.

“Em hỗn đản, em chính là hỗn đản, đại hỗn đản!”

Nước mắt như trước tuôn trào, Hạ Linh Tích nghẹn ngào đánh lên bả vai Lâm Diệc Thu.

“Phải phải phải, em là hỗn đản, chị mắng em đi, đánh em đi.”

Lâm Diệc Thu ôn nhu dụ dỗ mỹ nhân nước mắt đầy mặt, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu mắng.

“Tôi không muốn nhìn thấy em, em tìm được người em yêu là Thương Ngữ Du rồi. Em cút đi cho tôi.”

Hạ Linh Tích nhớ tới những ủy khuất trong khoảng thời gian này, khóc càng ngày càng lớn, nhưng lại ôm lấy Lâm Diệc Thu càng chặt hơn.

“Hảo hảo hảo”.

Sao lại không muốn nhìn em nữa, tìm Thương Ngữ… Ách…

Lâm Diệc Thu vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng lại phát hiện… Có cái gì đó không đúng a.

“Tích, chị nghe em nói. Không phải như chị nghĩ đâu.”

Ôm Hạ Linh Tích ngồi xuống sô pha, vừa suy nghĩ về mấy lời sắp nói, vừa hôn lên hai má mỹ nhân vẫn rơi lệ. Lâm Diệc Thu quỳ gối trước mặt Hạ Linh Tích nhìn thật sâu vào mắt nàng.

“Lâm Diệc Thu, cho tới bây giờ, đều chỉ yêu một người.”

Nói một hơi rành mạch từng chữ với Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu chậm rãi tiếp tục khẳng định.

“Người kia, là chị, Hạ Linh Tích.”

“……”

Hạ Linh Tích không mở miệng, chỉ ưu thương nhìn ánh mắt thật sự thâm tình của người kia.

Thu, em nói mấy câu này, đều là sự thật sao? Như vậy, giấc mộng của em hôm trước là sao? Còn cả bó hoa kia nữa.

“Em biết chị cũng nhìn thấy bó hoa kia đúng hay không? Nhưng thật sự không phải như chị nghĩ vậy, em không phải bởi vì thích nàng mới nhận hoa, mà là bởi vì… Bởi vì…”

Nhớ tới những chuyện mình từng làm, Lâm Diệc Thu sợ Hạ Linh Tích sẽ cho rằng mình tàn nhẫn, vừa mới nói một nửa lại không dám tiếp tục nói tiếp.

“Bởi vì sao?”

” Bởi vì em hại nàng không đậu đại học… Em vẫn thực áy náy.”

Cúi đầu không dám nhìn Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cúi gằm xuống nhìn mặt đất.

“Em… Hại nàng?”

Có chút nghi hoặc nhìn người đang quỳ gối cúi đầu trước mặt mình. Hạ Linh Tích rốt cục bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình lúc trước có chính xác hay không.

” Ân.”

“Em… Như thế nào hại nàng?”

Nhớ tới hành vi gần đây của Lâm Diệc Thu quả thật không giống là yêu Thương Ngữ Du, ngược lại giống như đang một mực chạy trốn. Vậy mà lý trí của nàng lại không thanh tỉnh, cư nhiên nghĩ rằng tình cũ không rủ cũng đến.

Hạ Linh Tích kéo tay Lâm Diệc Thu để nàng ngồi cạnh bên người mình. Sau đó ôm cánh tay của nàng, nhìn sâu vào mắt người bao năm qua vẫn đồng hành cùng mình vượt qua bao nhiêu khó khăn.

Lâm Diệc Thu rút tay ra, hành động này làm cho Hạ Linh Tích có chút nghi hoặc trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm lấy nàng, hít thật sâu ngửi mùi hương trên mái tóc Hạ Linh Tích, rốt cục mới mở miệng.

“Lúc học cấp ba, khi phát hiện nàng thích em, em sợ lắm. Khi đó còn là tiểu yêu, lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, có chút không biết làm sao, lại không hiểu phải cự tuyệt như thế nào, liền trốn tránh nàng. Kết quả trốn cũng chưa trốn kịp, em đã không kiên nhẫn, liền nói với nàng ‘Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu cách xa tôi một chút đi!’…”

Hạ Linh Tích cũng có chút ngây ngốc, nếu như nàng bị chính người mình yêu đối xử như vậy, quả thật là thống khổ. Nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với Thương Ngữ Du. Nhưng dù như đồng tình thế nào, chỉ cần Lâm Diệc Thu còn thích nàng, nàng sẽ không buông tay.

” Sau đó thì sao? Ảnh hưởng tới thành tích thi đại học hả?”

” Đúng vậy, nàng được mọi người hy vọng trở thành thủ khoa của trường em. Vậy mà khi công bố kết quả… Khi đó em liền cảm thấy được thực có lỗi với nàng… Cho nên, Tích, em đối với nàng thật sự không có gì cả, chỉ là áy náy.”

Thực sâu nhìn vào mắt Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu ôn nhu vỗ về nàng.

“Người em yêu, từ trước đến nay, đều chỉ có chị.”

Nhớ lại nhiều năm qua Lâm Diệc Thu vì mình mà làm hết thảy. Nhớ lại khi nàng tốt nghiệp ương ngạnh đòi phải ở lại X thị, kết quả bị đánh cho da tróc thịt bong làm cho mình đau lòng đến khóc. Nhớ lại hai người từ khi hiểu được tâm ý của nhau rồi sống chung hạnh phúc. Hạ Linh Tích bỗng nhiên cảm thấy được những bất an và nghi kị của mình trong khoảng thời gian này thực buồn cười.

Vừa rồi, cho dù Hoàng Tân Tịnh nắm tay của mình, Thu cũng không hoài nghi tình cảm của mình với nàng, chỉ ăn chút dấm chua mà thôi, cũng không nghi ngờ bậy bạ giống mình. Hạ Linh Tích, ngươi như thế nào có thể không tin tưởng người yêu của ngươi như vậy, cho dù cả thế gian đều lừa dối ngươi, từ bỏ ngươi thì nàng không phải lúc nào cũng kề cận bên ngươi hay sao?

“Tích, thật sự em chỉ yêu một mình chị. Toàn thế giới chỉ có chị có thể làm cho em an tâm, cũng chỉ có chị có thể làm cho em hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình. Giấc mộng không có chị, vĩnh viễn đều là ác mộng. Ngày hôm qua buổi tối, vốn là em mơ thấy Thương Ngữ Du, thật sự thật sự khó chịu vô cùng. Sau lại chị lại xuất hiện, còn hôn em, cảm giác liền tốt lên nhiều, thật hạnh phúc…”

Không chú ý tới Hạ Linh Tích đang tự trách, Lâm Diệc Thu ôm lấy nàng ở bên tai nàng thầm thì những lời thật tâm.

Nước mắt vốn đã ngừng rơi, nhưng nghe thấy những lời Lâm Diệc Thu nói xong lại theo khóe mắt chảy xuống.

Hạ Linh Tích cúi đầu nằm vào trong lòng Lâm Diệc Thu, phóng thích bất an trong nhiều ngày qua, càng thêm tự trách chính mình là con người nhỏ nhen hay nghi ngờ lung tung.

Lâm Diệc Thu bị dọa, nàng rõ ràng đã giải thích a. Như thế nào Tích còn khóc thương tâm như vậy?

“Tích, em sai lầm rồi, em thật sự biết sai rồi, ngày mai em liền cùng Thương Ngữ Du nói chuyện rõ ràng được không? Lần này em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa.”

Tay chân vô thố an ủi Hạ Linh Tích. Bộ dáng kích động của Lâm Diệc Thu làm cho mỹ nhân đang khóc nức nở càng thêm tự trách.

“Thu…”

Hít sâu vài cái khống chế cảm xúc của mình. Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Lâm Diệc Thu, nước mắt vẫn nhịn không được theo khóe mắt chảy xuống.

” Thực xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ em.”

“Chị không có lỗi, là em không tốt, cho chị cảm giác bất an. Em không nên khiến cho chị bất an, lại càng không nên làm cho chị thương tâm rồi khóc. Em…”

Miệng đang liên tục nói ra những lời tự trách đột nhiên bị bàn tay trắng nõn che lại. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn Hạ Linh Tích bổ nhào vào trong lòng ngực mình, ôm lấy cổ mình.

“Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi.”

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.

Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu chị nhiều năm như vậy, bảo hộ chị nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?

” Em cũng yêu chị.”

PS: Vậy là hòa cả làng rồi nha ^^ Chương sau sẽ là “Không cho chị ngủ yên” (H thì có mà lướt sơ sơ à nhưng chắc cũng đủ xài =)))) ) :”> Nhiều lúc thấy chế Thu đáng ghét quá mà nhiều lúc thấy đáng yêu ghê :) Về phần tỉnh cảm thì chúng ta không cần bàn cãi nữa, 1000% tình yêu đều giành cho Tích tỷ =))) Bạn nào có ý định gì với Tích tỷ nên bỏ cuộc đi nha (Bao gồm cả mình luôn :( )

CHƯƠNG 25 ĐỪNG HÒNG NGỦ YÊN [H]

“Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi.”

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.

Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu nhiều năm như vậy, bảo hộ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?

” Em cũng yêu chị.”

Cùng là lời nói đó, cùng là ngữ khí đó, nhưng từ miệng Lâm Diệc Thu nói ra, Hạ Linh Tích lại tự trách chính mình tại sao có thể suy nghĩ ngu ngốc như vậy.

Lời nói này, ngữ khí này, cho tới bây giờ, chỉ thuộc về duy nhất một mình mình ~ Hạ Linh Tích.

Thu, tôi về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Ôm sát Lâm Diệc Thu, trong lòng Hạ Linh Tích khẽ khắc sâu từng chữ. Cởi bỏ khúc mắc xong, thần kinh Lâm Diệc Thu nãy giờ đang bị đè ép bỗng chốc thả lòng.

Cảm nhận được Hạ Linh Tích ôm chặt lấy mình, còn có hai khỏa no đủ không kiêng nể gì cọ sát trước ngực mình, suy nghĩ của con sắc lang lại bắt đầu. Hừ hừ, Tích cư nhiên để cho cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục nắm tay. Xem ra phải hảo hảo trừng phạt nàng ta mới được.

Tích, hôm nay, chị đừng hòng ngủ yên.

“Tích…”

Thực không có ý tốt gọi tên Hạ Linh Tích, tay cũng không an phận bắt đầu lần mò lên vùng trước ngực của đối phương.

“A… Em…”

Bị kích thích trắng trợn, trong giây lát bộ vị mẫn cảm của Hạ Linh Tích cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nàng cũng không có ý đẩy tên sắc lang Lâm Diệc Thu ra.

Vốn mang theo ý cười ấm áp nhưng lúc này gương mặt kia lại lộ ra nụ cười hư đốn quen thuộc mỗi khi làm việc xấu. Lâm Diệc Thu làm cho hai chân của Hạ Linh Tích tách ra ngồi ở trên đùi mình, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên hai tiểu đậu đã bắt đầu tỉnh giấc.

“Ân…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .